top of page

Một chiều hoa sữa

tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt,
vậy mà tan trong sương gió mong manh

"Tại mùa thu, tại em hay tại anh?

Tại sang đông không còn hoa sữa?

Tại siêu hình tại gì không biết nữa?

Tại con bướm vàng có cánh nó bay?" ⁽¹⁾




Thế mà bẵng đi cũng được một năm. Mối tình của cậu hoạ sĩ trẻ măng cùng gã nhạc sĩ lông bông trông vậy mà vẫn chẳng ai biết, chỉ ngoại trừ ông mối Thạc Trân. Kể ra cũng lạ, đường đường là hai gương mặt quen thuộc trong làng nghệ thuật, vậy mà may mắn lại không lọt vào mắt xanh của mấy ông nhà báo mắt tinh hơn cú vọ. Nhưng thôi, nếu có bị phanh phui ra, chắc có lẽ đào cũng không đủ chỗ chôn những lời bình luận khiếm nhã từ người dưng tới người quen.



Điều này thật khiến Doãn Kỳ đau đầu. Hắn và em đâu thể giấu quan viên họ hàng hai bên được mãi, nhất là khi nhắc đến chuyện lập gia đình. Kỳ cũng đã ngoài ba mươi, Hanh cũng vừa mới qua tuổi hai mươi chín tuần trước. Cả hai cũng không còn quá trẻ để rong chơi nữa, nhất là khi nhị vị phụ mẫu cũng đang giục giã lấy vợ sinh con. Thế là bèn liều một phen, Doãn Kỳ đưa Thái Hanh về nhà chơi trên tư cách bạn bè. Hắn muốn dò hỏi xem bố mẹ hắn có chấp nhận hai thằng con trai chung sống hay không, bởi nói gì đi chăng nữa, giữa thời bao cấp liệu có ai chấp nhận cái mối tình trai lệch lạc này?



Mẹ hắn rất mừng khi lâu lâu con trai mình mới về chơi, lại còn dẫn theo một đứa bạn tài giỏi. Thái Hanh tiếp chuyện bác trai, chén chú chén anh ra trò, bố Doãn Kỳ thậm chí còn bảo em ở lại ít ngày chơi với bác. Mâm cơm gia đình vẫn còn rất thân mật ấm cúng, cho tới khi mẹ hắn nhắc tới việc cưới hỏi:



- Hai đứa cũng quá tuổi cắm đầu cho công ăn việc làm rồi, cũng phải mau lập gia đình rồi cho bố mẹ lên chức ông bà đi thôi.



Doãn Kỳ và Thái Hanh đều nhất thời nóng bừng mặt. Trong giây lát, Hanh liếc nhìn hắn, rồi nhanh miệng giải vây cho hai người:



- Bọn cháu chưa tính vội, bác ạ. Tìm được người tốt hẵng lo đến việc cưới xin con cháu. Vội vàng quá cũng chẳng hay.



Kỳ cũng lên tiếng:



- Mẹ, con ở vậy cũng chẳng sao. Sắp tới Hanh vào ở chung với con, có hai người cũng không phải lo gì nữa.



- Hai đứa không lo cho bản thân thì cũng nghĩ đến bố mẹ ông bà chứ, sau này không có con cháu thì ai chăm nom cho. Bác biết có mấy người con gái con bạn bè của bác, dịu dàng xinh xắn mà giỏi giang lắm, để khi nào bác dẫn qua nhà chơi. Thằng Quốc nhỏ hơn hai đứa mà đã con đàn cháu đống rồi đấy. Mà với lại, hai thằng con trai ngần này tuổi rồi còn ở chung, người ta lại tưởng có gì thì... mẹ chẳng còn mặt mũi đâu với người ngoài nữa.



Kỳ nhìn Hanh, thấy em mỉm cười gượng gạo chẳng nói gì. Hắn biết em cũng thất vọng đến nhường nào. Cổ hủ vẫn hoàn cổ hủ, hai người họ sao có thể thay đổi góc nhìn của người xưa, nhất là khi hắn lại là con trưởng trong gia đình. Thấy không khí có phần nặng nề, Hanh vội đứng dậy xin phép ra về, Doãn Kỳ cũng lấy lý do tiễn em mà rời đi. Trên quãng đường về, Hanh không hé môi một lời, cũng không dằn dỗi tức giận hay khóc lóc than thở. Tay em hờ hững nắm lấy yên xe, những đoạn dằn xóc em cũng chẳng buồn bấu lấy vai hắn như trước. Hẳn em đang mông lung. Mỗi người chìm trong một suy nghĩ, đến khi về tới nơi em cũng chẳng hay. Hắn nhẹ giọng gọi em:



- Hanh, về tới nhà rồi.



Em giật mình, lắp bắp:



- À, vâng, em xin lỗi.



Em rời khỏi yên xe, thẫn thờ đi vào nhà. Không một nụ hôn phớt tạm biệt, cũng không một lời "chúc ngủ ngon, anh", em lạnh nhạt quay người đi như thể chỉ là người dưng kẻ lạ. Hắn cũng chẳng buồn gọi em quay lại, nhưng vẫn đợi đến khi đèn phòng em bật sáng rồi tắt hẳn mới đi về.



Hắn hiểu lòng em như hắn cố tình không hiểu lòng mình.



Biết làm sao bây giờ hở em?



Đôi ta yêu nhau tới vậy nhưng lại chẳng thể ở được bên nhau. Là do ta gặp nhau sai thời điểm, hay định mệnh vốn dĩ chẳng chung đường?




.




Lẽ ra, hắn phải biết khi những cái ôm trở nên qua quít và những cuộc nói chuyện đã dần nguội lạnh. Lẽ ra, hắn phải nhận thấy những đêm say khướt của em đã không còn là với hắn. Mà là với một ai khác. Thế nhưng hắn dung túng, dung túng cho tất cả những điều ấy, chỉ vì tin tưởng rằng em sẽ không phản bội hắn.



Dạo này, em ra ngoài nhiều. Chỉ là đồng nghiệp thôi, em bảo, vậy nên hắn cũng chẳng muốn để tâm nhiều. Dù gì thì tình yêu vẫn cần có sự tin tưởng lẫn nhau. Nhưng rồi khi hắn muốn lờ đi thì cái chuyện không mong muốn ấy vẫn tới, một cách không tình nguyện. Nam Tuấn - tay chủ quán rượu đằng Cửa Nam nói rằng Hanh hay lui tới chỗ hắn với một người phụ nữ, mà lại còn có cử chỉ thân mật trên mức bạn bè. Trong một thoáng, hắn cảm giác cả cuốn phim giữa hai người tua về ngay trước mắt, mờ mịt và lạnh lẽo. Em đã từng từ chối biết bao nhiêu cô gái, vậy mà giờ lại như thế này ư? Thái Hanh mà hắn biết không phải người như vậy. Hoặc là, ‘đã từng’ biết.



Và hắn đã thấy cô ấy. Cũng đã thấy em. Hai người ngồi bên nhau như đôi tình nhân hạnh phúc, hệt như cái cách hắn cùng em ở bên nhau ngày nào. Người ta còn khen họ rất đẹp đôi. Khi hắn đi bên em, liệu đã có ai khen họ đẹp đôi? Có lẽ, em thuộc về cô ấy, chứ không phải là hắn. Mà hẳn là, em xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn, chứ không phải là hắn.



Lại một lần nữa, hắn cảm thấy cả đất trời nghiêng ngả. Hanh đã hôn cô gái kia, dịu dàng và nâng niu. Một cái hôn thật khác khi ở với hắn. Và rồi, khi Hanh ngoảnh nhìn lên, bốn mắt chạm nhau. Cả hai nguời đều giật mình, thoáng bần thần hiện trong ánh mắt. Cô gái kia vẫn đang trong vòng tay Hanh, ngước nhìn lên Hanh với đôi mắt bồ câu long lanh rồi nhẹ nhàng hôn lên má em. Doãn Kỳ cảm thấy ngột ngạt đến khó thở. Một cặp đôi đẹp như thế, hắn tưởng như mình chỉ là người thứ ba. Vào giây phút ấy, đáng lý hắn nên nổi giận ngay lập tức, nhưng chẳng hiểu sao lại điềm nhiên đến khó hiểu: Doãn Kỳ ung dung đứng dậy trả tiền rồi cuốc bộ đến văn phòng làm việc. Như thể, họ chỉ là người dưng.



Doãn Kỳ ở đấy cho đến tận hai hôm sau, Thạc Trân xồng xộc vào văn phòng tìm và bảo hắn rằng Hanh đã thu dọn hết đồ đạc rời đi. Nghe vậy, mặc cho Thạc Trân vẫn đang ngơ ngác hỏi tại sao, hắn chạy vội về nhà. Căn nhà đã từng có vô vàn hình ảnh của hai người, giờ đây chỉ còn lại là của Doãn Kỳ. Em đã mang đi tất cả mọi thứ thuộc về em, cũng không sót lại thứ gì. Trên bàn, còn lại một bức hoạ chì em vẽ về hắn từ ngày đầu tiên, dưới tranh có dòng chữ:



“Au revoir, mon ami.” ⁽²⁾




Tạm biệt, chúng ta chỉ từng là bạn.





.





Đêm.



Hà Nội vẫn dai dẳng những cơn mưa đầu đông. Năm nay cái lạnh đã đến sớm. Những cây bàng lá chuyển đỏ còn xao xác vài nhành chưa rụng hẳn, chơ vơ đứng giữa đất trời. Đậu trên vai áo hạt sương sa gần đêm về sáng lạnh cóng người, bên bờ hồ liễu rủ cô liêu. Cảnh vật vắng lặng hiu hắt, làm lòng người quá đỗi cô đơn. Mà cái lạnh phố thị làm sao lạnh bằng cái lạnh trong lòng. Càng tái tê lại càng mong có người ở bên cùng xuýt xoa sưởi ấm, nhưng cái mong ước nhạt nhoà ấy lại mau chóng tan biến đi như ảo ảnh mộng mị một đêm đông. Hà Nội lúc nào cũng buồn thế ư, hay vì biết có người cũng đang ôm nỗi sầu nơi đây?



Doãn Kỳ đã tan sở, chầm chậm đi bộ về nhà. Từ khi chia tay, hắn chẳng còn thiết tha về căn nhà đã từng có quá nhiều kỷ niệm, vậy nên chỉ ru rú ở văn phòng điên cuồng sáng tác, có khi còn sống ở đấy cả tuần trời. Đêm nay không thể ở lại, hắn đành miễn cưỡng về nhà. Đến trước cửa, bần thần mười phút không muốn vào, hắn bèn gõ cửa nhà Kim Thạc Trân bên cạnh xem có thể ở nhờ được không. Gõ cửa lại không thấy tiếng người, xem ra cậu ta lại đi du ngoạn phương nào chưa về rồi.



Nhưng rồi khi xoay tay nắm cửa nhà mình, Kỳ chợt nhận ra nó không hề khoá. Rõ ràng hắn đã khoá cửa sau khi ra khỏi nhà mấy ngày trước đây, mà Thạc Trân cũng không có chìa khoá vào nhà, vậy thì ai đã vào nhà hắn mới được? Mở cửa bước vào, hắn thấy sàn nhà ướt nước. Cửa phòng ngủ cũng đang hé mở, có một bóng người vô cùng thân thuộc đang cuộn tròn nơi góc giường.



Là Hanh, sao em lại ở đây?



Hanh đang thiếp ngủ. Từ chỗ hắn, Kỳ có thể ngửi thấy hơi men từ người em nồng dậy. Hẳn em đã uống rất nhiều, rồi lại say quên cả đường về. Thái Hanh của hắn luôn lơ đễnh như thế. Kỳ tiến đến gần, cầm chiếc khăn bông thấm nước mưa còn đọng lại trên mặt, trên tóc em, rồi lại ngắm gương mặt hắn đã bao ngày nhớ mong. Trông em tiều tuỵ hơn so với một kẻ đang say đắm trong tình yêu. Những ngón tay vốn dĩ đã mảnh khảnh của em bây giờ gầy guộc, xương xương. Quầng thâm duới mắt em lại càng thêm đậm. Cô gái kia đã đối xử với em tệ bạc thế ư? Hay cô ta đã bỏ em rồi?



- Kỳ… anh...



Nghe tiếng em khe khẽ gọi trong cơn mơ, Doãn Kỳ vội ngước nhìn Hanh:



- Anh đây Hanh. Có chuyện gì…



- ...em nhớ anh… rất nhớ anh…



Hắn im bặt. Hanh vẫn mơ màng, rồi lại say giấc.



Người ta hay nói, người say nói lời chân thật. Hanh thực sự đã nhớ hắn, đến độ người em nhớ đến trong cơn say vẫn là hắn. Vậy là, em thực sự đã quên cô gái kia sao? Nhưng tại sao em lại rời bỏ hắn?



Vô vàn câu hỏi chợt nảy ra, nhưng Doãn Kỳ cũng không nỡ gọi Hanh dậy. Bỗng nhiên hắn cảm thấy nhẹ nhõm vì em đã ngủ, nếu không họ cũng chẳng biết phải nói gì. Đêm khuya vẫn tĩnh lặng, dường như gió đêm nay lại không còn lạnh lẽo nữa. Ánh trăng hiu hắt soi qua khung cửa, như muốn ngỏ lời tâm sự với kẻ vẫn còn thức. Doãn Kỳ ngồi thẫn thờ trong căn phòng tối đen không ánh điện, chợt buông tiếng thở dài. Tại sao họ cứ phải làm khổ mình như vậy? Em có thực sự yêu hắn hay không, chỉ mình em mới biết. Em chơi đùa với tình cảm của hắn, vậy mà hắn vẫn đau lòng vì em, vẫn không nỡ dứt bỏ thế đấy.



Biết làm sao bây giờ, tình yêu…




.




Khi hắn tỉnh dậy, Hanh đã rời đi tự lúc nào, gối chăn lạnh ngắt hơi người. Ngoài phòng khách, có một mâm cơm đợi hắn và cả ly cà phê hẵng còn âm ấm. Một tờ giấy chặn dưới ly cà phê, em viết:



"Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Đường đột như thế này, chắc anh bất ngờ lắm. Dù đã muộn, nhưng em chỉ mong anh hiểu rằng, việc anh nhìn thấy khi đó chỉ là một vở kịch. Một vở kịch do chính em đạo diễn. Cả Nam Tuấn và cô bạn kia chỉ là được em nhờ làm như thế. Em chưa bao giờ muốn phản bội anh, em đã nghĩ đó là cách tốt nhất để anh quên em. Vậy mà em lại quên mất bản thân vẫn còn yêu anh đến thế này. Em không ngại hy sinh sự nghiệp của một kẻ vô danh như mình, nhưng còn anh? Miệng lưỡi sự đời có thể dìm cả hai ta xuống tận cùng tăm tối. Em không thể ích kỷ như vậy, huống hồ anh vẫn còn nghĩa vụ của người con còn chưa hoàn thành. Anh nói rằng hai ta sẽ đi hết cuộc đời, mà anh ơi, sự thật đâu thể như vậy. Không phải thời Romeo và Juliet, nên chẳng đứa nào dám chết, đành lòng thôi mỗi đứa mỗi phương. Hôm nay, từ biệt anh, cả đời không còn gặp lại. Tình đầu của em, em mãi thương anh."



Kẹp dưới tấm giấy là bức hoạ chì em đã để lại khi chia tay. Dòng chữ dưới ấy, em đã chỉnh sửa.



“Adieu, mon chéri." ⁽³⁾




.




Mất đến rất lâu sau đó, Doãn Kỳ dường như mới tỉnh lại. Những dòng chữ của em hắn đã nhìn đi nhìn lại, nhưng rồi kết cục vẫn như thế. Em bỏ đi, chẳng nói một lời, cũng không muốn đối mặt với hắn. Chúng ta nhất định phải như thế này sao?



Một người đã từng là cả thế giới, gắn bó với nhau đến như vậy, nay không còn là gì của nhau nữa. Em sẽ chỉ còn ở trong ký ức và những bản nhạc không đề của hắn. Em bước vào đời hắn, nhẹ tênh và thanh thuần như hoa sữa đầu mùa sớm nào quyến luyến, rồi cũng giã từ khi hương hoa không còn quẩn quanh nơi góc phố độ thu đi. Mối tình đầu của hắn tan vỡ, những nhát cắt vô hình đâm vào tim hắn nhức nhối không thôi. Hình như ai đó đang khóc. Trời mưa rả rích và căn nhà số bảy vang lên điệu ghi-ta buồn của gã nhạc sĩ có mối tình dang dở.



“Em ơi, Hà Nội phố

Ta còn em mùi hoàng lan

Ta còn em mùi hoa sữa

Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ

Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm.



Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông

Ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông

Mảnh trăng mồ côi mùa đông

Mùa đông năm ấy

Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ

Tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân.



Ta còn em một màu xanh thời gian

Từng chiều phai tóc em bay

Chợt nhòa, chợt hiện

Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố

Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường." ⁽⁴⁾



Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tự tay hắn đàn bản nhạc không đề ấy. Vì nó chỉ dành cho riêng em, mon seul amant, người tình duy nhất của anh.



hết

Chú thích

⁽¹⁾ Thơ Hoa Sữa - Nguyễn Phan Hách

⁽²⁾ Tiếng Pháp: Tạm biệt, bạn của tôi.

⁽³⁾ Tiếng Pháp: Vĩnh biệt, người yêu dấu.

⁽⁴⁾ Bài hát Em ơi Hà Nội phố - Phú Quang

SAVE

Đăng nhập để lưu bài viết này

Bạn đã lưu bài viết này!

28 tháng 5, 2023

Buồn nhưng không khiến mình rơi nước mắt, cái cảm giác âm ỉ trong lồng ngực day dứt mà dễ chịu lạ thường. Bạn viết hay lắm, mình đã đúng khi nghĩ bạn sẽ là tác giả mình yêu thích nhất sau Andu.gro 😊 Mong bạn sẽ có nhiều thành công trong cuộc sống nhé. Yêu thương, ở đây chờ ngày bạn quay lại <3

etheremeral © 2025
bottom of page